Đêm dưới ánh đèn vàng
Một ngày cuối tháng 9, tháng không dành cho những tâm hồn mỏi mệt và run rẩy…
Đầu rỗng, bụng rỗng, lòng cũng trống rỗng chỉ có con đường ướt sũng mưa như kéo dài vô tận
Cảm giác đau nhưng tự nhủ sẽ ổn thôi
Nếu ngày mai vẫn chưa ổn
Thì ngày kia sẽ ổn, chỉ cần nằm xuống, thẳng lưng, nhắm mắt lại, là đã có thể bỏ lại cả thế giới kia ở sau lưng…
Đêm nay em nằm ốm
Nhìn ánh đèn đường từ trên giường bệnh
Nhẹ tênh như làn gió
Vàng như từ ngày xưa
Mưa-đèn giăng nhau thành nỗi buồn cổ tích
.
Có lẽ nào hạt mưa dệt thành áo
Để em đi qua những tháng ngày
Qua từng đám từng đám mây nặng trĩu
Qua cơn giông qua mùa đông một mình
.
Có lẽ nào hạt mưa sáng thành sao
Để em mơ bay cùng chàng hoàng tử
Rừng cây suối chảy
Theo lời ca lạc điệu gió chiều nay
.
Có lẽ nào hạt mưa mê say
Hẫng hụt buồn vui
…đường phố ướt từ mắt em
Nanahome,