TRÊN ĐƯỜNG TÌM SEN LẠI GẶP BÍ
Mùa hạ,
Đó là mùa của những tiếng chim reo
Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả
Đất thành cây, mật trào lên vị quả
Bước chân người bỗng mở những đường đi
Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa
Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.
( Thơ Xuân Quỳnh )
Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người
(Thơ Tôn Nữ Hỷ Khương )
Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý, lẽ huyền vi
An nhiên tự tại, lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ
Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao
Vui câu nhân nghĩa, tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau
Chẳng oán hờn ai – chớ trách ai,
Hãy đi cho hết quãng đường đời.
Tâm không vướng bận lời phi thị
Chuyện thế gian đùa, nỏ lắng tai
Đóng cửa lại.
Từ bỏ đi
Những không gian nhỏ hẹp
Những văn phòng máy lạnh.
Vượt qua bụi mờ và nắng
Để lạc vào màu xanh
Vô tư sống, đi theo những niềm vui nhỏ
Cho đến tận khi già đi,
Người mong được chết trong khu vườn của mình
Trên tay vẫn là những chùm nắng xanh.
Bình yên nhất, vẫn là được đứng giữa một khu vườn, chạm tay vào một cái cây.
Cảm giác đó thật khó để gọi tên, nó đẹp như như một cuộc sống tràn đầy.