Nếu con ngủ dậy trễ
Con sẽ không thấy người nông dân dắt đàn trâu ra cánh đồng
Giọt sương như sao mai trên lá
Và trong mùi hương của cỏ
Phập phồng thức dậy một bình minh
Nếu ngủ dậy trễ
Con sẽ không kịp nhìn thấy phía chân trời, bình minh đang lên
Con tàu chở đoàn ngư dân đã khuất
Chỉ còn lại cánh hải âu đơn độc
Chở theo những giấc mơ xa dần
Nếu ngủ dậy trễ
Con sẽ lỡ chuyến tàu đưa đoàn thanh niên, đi về phía trước
Sân ga còn nồng thắm những nụ hôn
Tình yêu sẽ không dành cho ai bỏ qua cơ hội
Còn lại gì trong những vũng tối của đêm?
Nếu ngủ dậy trễ
Con sẽ không kịp nhìn thấy niềm vui trong mắt mẹ khi con đến bên
Chỉ còn lại nỗi muộn phiền trên vầng trán
Và tiếng thở dài còn sót lại trong đêm
Vậy thì hãy hứa đi, con
Ngày mai con sẽ mang bình minh về tặng mẹ
Thơ Từ Nguyên Thạch
Đà Lạt ngày cũng như đêm, đẹp đến se lòng.
Bình minh chốn nào cũng là khởi đầu mới, ai cũng mong chờ
Nhưng rồi họ sẽ thưởng thức nó theo cách riêng của mình.
Có người thấy nhiều niềm vui
Có người thấy toàn bi kịch
Chỉ là cách nhìn – Chẳng phải lỗi của ai.
P/S:
Tôn trọng sự khác biệt.
Ngưng ngược đãi :))
23.02.2016