Site icon Nanahome

Nếu bạn cảm thấy ai có vấn đề, thì CÁCH NHÌN của bạn chính là vấn đề

Nếu bạn cảm thấy ai có vấn đề, thì cách nhìn của bạn chính là vấn đề

Nếu bạn cảm thấy ai có vấn đề, thì cách nhìn của bạn chính là vấn đề

Người xưa thường nói: “Bệnh từ cái miệng mà vô, họa cũng từ cái miệng mà ra”, bởi vậy một người có trí tuệ chính là phải biết kiểm soát được cái miệng của mình, đó cũng là một đức tính tốt đẹp cần tu dưỡng.

Ảnh: Sưu tầm

1. Không nên đánh giá người khác tốt xấu thế nào, bởi vì tốt xấu của họ không ảnh hưởng tới miếng cơm manh áo của bạn.

2. Không nên đánh giá đức hạnh của người khác, bởi vì có thể có những khía cạnh họ còn cao quý hơn bạn.

3. Không nên đánh giá học vấn của người khác, bởi vì trên đời này kiến thức là mênh mông.

4. Không nên vênh váo, tự đắc, bởi vì có thể ngày mai bạn thất thế.

5. Không nên làm tổn thương người khác, nhân quả sớm muộn đều sẽ đến.

6. Không cần phải giải thích đối với người không thể hiểu được bạn
Núi dẫu không nói rõ độ cao của mình, thì độ cao của nó cũng không hề bị ảnh hưởng; biển không nói rõ độ sâu của mình, vẫn có thể dung nạp trăm sông; mặt đất dẫu không nói rõ độ dày của mình, thì cũng không có ai có thể thay thế nó làm chỗ dựa cho vạn vật được…

7. Không nên tự nhiên nổi giận, vì không phải ai cũng là “con nợ”  củabạn. Có thể hiện tại bạn đang rất đau khổ và luôn cần một người phải chịu trách nhiệm cho tâm trạng của bạn, nhưng khi vượt qua khoảng thời gian ấy, nhìn lại bạn sẽ phát hiện kỳ thực điều đó cũng chẳng là gì so với những điều đang diễn ra hằng ngày với loài người. Tự nhiên luôn cân bằng, không phải luôn công bằng. Ngay cả bạn cũng vậy, đừng lúc nào cũng đòi hỏi công bằng. Hãy tự tìm lấy sự cân bằng cho bản thân để sống tốt.

Câu chuyện dưới đây là minh chứng cho việc kiểm soát không tốt lời nói của mình:

Một ngày nọ, tôi đi qua một cửa hàng mua sắm, người không đông lắm, có một nhóm người tập trung ở quầy tính tiền. Tôi tiến về phía trước, nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc chỉnh tề đứng đầu tiên, cô gái quét thẻ nhiều lần, thế nhưng chiếc máy dường như lần nào cũng “cự tuyệt” cô gái.

“Có vẻ như đó là một thẻ phúc lợi”, người đàn ông phía sau tôi lẩm bẩm: “Trẻ, khỏe mạnh như thế, mà lại dựa vào phúc lợi để sống, tại sao không giống như người trẻ khác tìm việc làm đi?”

Cô gái trẻ quay đầu lại theo tiếng nói, ánh mắt cô như muốn tìm xem đó là ai. “Đúng, chính là tôi nói đó”, người đàn ông phía sau tôi chỉ tay vào chính mình.

Cô gái trẻ đỏ bừng mặt, nước mắt cứ thể chảy xuống, cô ném cái thẻ đi, rồi chạy nhanh ra khỏi cửa hàng, và rất nhanh chóng biến mất trong cái nhìn soi mói của mọi người.

Vài phút sau, một thanh niên bước vào cửa hàng, cậu đi vào cửa hàng hỏi cô thu ngân rằng có biết cô gái kia đâu không, thu ngân cửa hàng nói rằng cô ấy đã quăng thẻ rồi chạy đi rồi.

“Tôi là bạn của cô ấy, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”, cậu thanh niên lo lắng hỏi.

Người đàn ông phía sau tôi nói: “Tôi không may nói ra những lời ngủ xuẩn, mỉa mai cô ấy dùng thẻ phúc lợi, đáng lẽ tôi không nên nói ra, thật xin lỗi!”

“Ôi, hỏng bét rồi. Hoàn cảnh cô ấy rất đáng thương, anh trai cô đã bị giết chết ở Afghanistan hai năm trước, để lại đằng sau ba đứa em. Cô ấy chỉ 21 tuổi mà phải lo cuộc sống cho 3 đứa em. Thật không ngờ, hôm nay lại xảy ra việc thế này”

Exit mobile version