Những cái cây cũng biết nói chuyện.
It doesn’t matter who my father was; it matters who I remember he was.
Cây bát tiên Ba mình thích nhất.
Cây này không biết tên.
Yêu cái màu xanh của lá huyết dụ.
Yêu caí màu tím của cát đằng.
Cà rốt không chỉ để ăn.
Yêu cái hương nhài tây
Yêu cái mùi dầu dừa, chụp hoa mà cũng nhớ đến nó.
Lại một loài hoa không biết tên, nana không biết, phục vụ không biết, chủ quán không biết
Em thả tim mình
Theo những tháng ngày trôi
Vẫn chờ đợi
Những bồi hồi chưa-kịp-mất
Ngày hôm qua
Thêm một lần em cúi nhặt
Những mảnh tình rơi vỡ
Vắt vào tim
Em thả lòng, theo những giai điệu …lặng im
Không kiếm không tìm, cũng không còn chờ đợi
Mảnh tình ấy….bây giờ xa vời vợi
Lạc giữa đời, sao tìm lại “ngày xưa”…
Người vốn hững hờ nên không hiểu phía sau cuộc chia ly
Không thể biết tận cùng của đêm đó chính là nỗi nhớ
Không thể hiểu tháng ngày trôi lênh đênh với yêu thương dang dở
Úp mặt vào đêm, không bán nổi nỗi buồn
Người ơi! Có con đường nào qua một lần rồi vĩnh viễn quên luôn?
Có hồi ức nào sau một cơn say rồi đánh rơi mộng mị?
Người dạy em đi những lạnh lùng và lý trí
Chỉ cần quay đi quên hết những muộn phiền
Người có hay chăng? Cơn mưa đầu mùa cũng có được một cái tên
Tình khúc cho em người đặt tên chưa thế?
Tháng ngày thờ ơ, hạt sương nào ngủ quên nên mắt buồn vướng lệ
Người đóng cửa rồi, hạnh phúc đó lang thang…
Những bông hoa tím mọc ven đường, đẹp đên mê mẩn.
Quán vắng bên sông, yên tĩnh đến nao lòng.
Love your life, Rainy weekend, March 2015
P/S: Sẽ trở lại cafe U Can – Hội An
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.