Bài thơ nhỏ khắc trên con hẻm nhỏ
Cà phê hẻm
.
Tôi vẫn hay về quán cũ
Gió gầy một góc đường
Cà phê hẻm
Ngồi đau những nhớ thương
Đôi khi bà hỏi tôi sao dạo này không đến
Cái cô kia vẫn có khi vác ba lô giá vẽ ghé về…
Tình trong tay một hôm biến mất
Yêu là những tách cà phê!
Khi đi hoang đâu đó về thăm ngõ
Xoay ly nâu thảng thốt thấy mình gầy…
Bà ạ cô ấy sẽ không về qua nữa
Cháu cũng không vẽ vời, đã cuối mùa heo may
Đi bao nhiêu giấc mơ là đủ hết buổi chiều
Ngồi bao nhiêu cà phê là thấy lòng lắng lại?
Em chất đầy con hẻm
Không nắm nổi lòng tay
Bỗng dưng thấy nhớ những con đường của nắng
Bà hết cà phê ngồi kể những chuyện tình…
Thơ: Nguyễn Vũ Minh
P/S: Một ngày lãng đãng, ngồi trong hẻm uống cafe và đọc thơ.
Một chút tiếng cười, một chút âm nhạc, một chút không gian khói thuốc cay, một chút thời gian lắng đọng, một chút nhộn nhịp của người ngợm xa lạ đi qua trước mắt…
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.