Qua Hồ Truồi Lên Trúc Lâm Bạch Mã, không gian đã phảng nét u sầu thanh tao
Hoàng hôn, mặt trời lặn
Sau dãy núi xa xa.
Thời gian trôi, khó giữ.
Người trẻ rồi cũng già.
Ai cưỡng được cái chết
Không cho đến tìm ta?
Sáng dậy, mặt trời mọc phía đông.
Lát sau đã thấy đứng trên không.
Mà người như thể đang mê ngủ,
Chẳng hay vạn vật vẫn xoay vòng.
Hoa nở rồi tàn, hoa lại nở.
Sự đời suy thịnh, có mà không.
Sao chẳng tĩnh tâm ngồi suy nghĩ,
Tự mình gây khổ, cứ long đong
Cuộc đời như một giấc mơ
Tỉnh ra mái tóc bạc phơ trên đầu
Tuyệt mù xanh thẳm ngàn dâu
Gió tung cát bụi tìm đâu lối về
…
Nếu còn một ngày để sống
Tôi sẽ sống như mọi ngày
Thức dậy khi bình minh gọi
Mỉm cười với tia nắng mai
Những gì tốt nhất có thể làm cho ngày hôm nay?
Cỏ dại ven đường
Hồn nhiên điểm nụ
Giữa chút tầm thường
Bao la hội tụ
_ Ngẫm thơ trên lối vào Thiền Viện Trúc Lâm Bạch Mã, Huế _
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.